Ghi chép của Luster
Lương giống như “chu kỳ” của phụ nữ, tháng đến một lần và gần một tuần thì hết!.
Anh Lương là nhân viên kỳ cựu ở công ty mình. Anh LƯƠNG là con của Bác Cơ và Bác Quan .Ngay từ buổi đầu thành lập công ty anh đã có mặt rồi. Việc của anh là chăm lo đời sống vật chất cũng như tinh thần của anh chị em. Thực ra việc chính của anh là quan tâm săn sóc đời sống vật chất thôi, nhưng mà vật chất ngon thì tự dưng tinh thần nó cũng sẽ ngon theo, phải không ạ?
Việc của anh cũng nhàn, không vất vả gì lắm. Mỗi tháng anh đến gặp mọi người một lần, hỏi thăm xem có ai có vấn đề gì không, nhưng đa phần là chả có vấn đề gì. Ai gặp anh cũng vui vẻ. Tính anh được cái thoải mái nên anh em cũng quý. Chúi hột chém gió vẫn hay rủ anh đi để anh còn giả tiền.
Phòng anh còn có mấy người làm cùng. Thưởng – anh em có tí máu mủ với Lương, Ứng là đồng nghiệp. Thưởng ít khi về thăm nhà cùng anh, có khi cả năm mới về thăm 1 lần. Còn Ứng thì về thường xuyên hơn. Cũng may dạo này mới thu nhận thêm mấy thèng lính mới tên Phụ Cấp nên cũng đỡ.
Vợ anh Lương tên Ví. Hai vợ chồng nhà Lương Ví kết hôn cũng lâu lắm rồi, thỉnh thoảng cuối tháng hai vợ chồng anh chị cũng xảy ra cãi vã, xung đột, nhưng mỗi lần anh Lương béo tốt trở về, vì yêu và thương chồng nên chị Ví lại vui như Tết. Cãi vã, tranh luận đấy, nhưng anh chị này có sống thiếu nhau được đâu. Lúc nào cũng gắn nhau như sam.
Anh Lương vì cuộc sống phải đi làm xa nhà cứ một tháng mới về một lần. Lần nào gặp nhau chị Ví vui phải biết. Anh Lương tháng này về muộn mấy ngày, chị Ví mong chồng như trời hạn mong mưa.
Công việc dạo này nhiều, thấy anh Lương về gầy sọp đi, hanh hao nhiều, chị Ví thương chồng lắm. Tối đến hai vợ chồng ngồi trước hiên nhà tâm sự cái sự đời sao mà khổ để cho vợ chồng xa cách cả tháng mới có dịp gặp nhau:
Tối 2 vợ chồng ngồi trước hiên nhà, anh nằm võng hút thuốc…ánh mắt nhìn xa xăm
- Thế…anh Thưởng không về chung với anh sao?Chị Ví hỏi chồng
- Thỉnh thoảng mới thấy chú Thưởng về. Chú ấy hay vi vu, bay nhảy. Hôm trước chú Thưởng có hẹn về mà chưa thấy đâu.
- Dạo này bác NỢ hay nhắc a lắm, bác ấy trông anh suốt – chị Ví nói vu vơ
- Uh ! Anh biết rồi, a sẽ ghé thăm bác ấy – anh vừa nhả khỏi thuốc vừa trả lời, giọng nghèn nghẹn
- Còn cả chị NGÂN HÀNG xóm nữa, gớm anh nhé, làm gì mà để chị ấy bám theo anh cả năm trời thế? Cứ nhắc anh mãi thôi.
- Có lẽ a và chị ấy không có duyên. Anh LƯƠNG và chị NGÂN HÀNG xóm quen nhau cũng cả năm nay rồi. Anh hay đi làm xa nên ngày nào chị ấy cũng hỏi thăm suốt.
Công việc dạo này nhiều, thấy anh Lương về gầy sọp đi, hanh hao nhiều, chị Ví thương chồng lắm.Mà anh Lương có bao giờ ở nhà được lâu. Vài hôm anh lại đi công tác. Mỗi lần anh Lương về chị Ví lại hớn hở, bụng lại to ra, lại sinh ra hàng trăm con cái lần lượt các em Hóa đơn điện, Hóa đơn nước, Hóa đơn nợ, Hóa đơn linh tinh… Chị ấy một mình chăm đàn con kháo ăn, vất vả lắm. Anh Lương nhìn vợ cứ hao gầy cũng xót lòng.
Hôm nay anh Lương về nhà, chị Ví cùng các con hớn hở lắm, nấu bao nhiêu món ăn ngon. Mai anh ấy lại đi, tháng sau mới hẹn ngày về. Chị Ví thì thầm với anh Lương ao ước: “Bao giờ vợ chồng mình được ở mãi bên nhau không rời anh nhỉ?”.
Anh về nhà mấy hôm rồi lại đi, kì này không ở lâu đc – anh nói và ngước nhìn xa xăm…ngoài trời tối đen như mực..!!"
-st-
1 bình luận